phàm nhân

ngày đông
gió lạnh
mưa giăng xám cả trời
kẻ phàm nhân
ngâm mình trong nỗi buồn cô liêu
trước hiên nhà là cây cỏ tiêu điều
tay đốt thuốc bập bùng lên ánh lửa

làn khói trắng tan vào lời than thở
tiếng thở dài hòa lẫn gió mùa đông
tụ nhủ rằng đường nào trải hoa hồng
mà chân chẳng phải dẫm những mũi gai

nhưng lạnh rồi,
nghĩ thôi là thấy ngại
một thân một mình nơi quê người đất khách
có những đêm mất ngủ suốt năm canh
chỉ mong có một vòng tay san sẻ

một tiếng cười, hay hơi thở thật khẽ
kéo phàm nhân khỏi ác mộng đêm đông
về thực tại với giai nhân má hồng
truyền hơi ấm cho nhau mùa lạnh giá

phàm nhân cười, nhớ bầu trời mùa hạ
ba năm rồi hắn chẳng còn nhìn thấy
giấc mơ kia tan như khói như mây
“kẻ như ta
nào dám mong mỏi
một mối tình…”

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started