Featured

Một người Hà Nội…?

Tôi đã sống những năm tháng thẩn thơ, ngơ ngẩn trên đất Hà Thành. Cuộc đời tôi gắn liền với Hà Nội như một điều tất yếu, bởi tôi sinh ra, lớn lên và mang trong mình dòng máu của người Hà Nội, một người Hà Nội của thế kỷ mới.

Hà Nội trong tôi không phải là Hà Nội của những “Không thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”. Hà Nội của tôi không phải là Hà Nội thanh thoát, cổ kính của thi ca nhạc họa.

Hà Nội của tôi chỉ là một Hà Nội rất bình dị. Hiện đại, đôi khi xô bồ, nhưng dung dị trên từng góc phố, dưới từng mái nhà.

Phượng đỏ. Bằng lăng tím.

Nếu nhớ không nhầm, lần đầu tiên tôi chú ý đến cái sắc đỏ và tìm dọc hai bên con đường tới trường là hồi tôi lớp 7. Nghĩa là, suốt 7 năm đi học trên gần như cùng một cung đường (Trường cấp 1 và cấp 2 của tôi không xa nhau lắm), đến tận năm thứ 7 tôi mới để ý đến điều này. Hè đến, trong lúc đám bạn nhao nhao hỏi nhau đáp án đề cương ôn tập, thì tôi ngẩn người ngồi sau xe máy của bố mà ngắm nhìn màu sắc của bằng lăng và hoa phượng. Gam màu nóng ấm của hoa phượng và của nắng hạ được làm dịu đi bởi cảm giác mát mắt đến từ lá xanh và bằng lăng tím. Tôi vẫn nhớ, con đường tôi đi ngày ấy chẳng có nhiều bằng lăng đến thế. Chỉ độ vài ba cây thôi. Nhưng như thế lại nổi bật. Vài cây rực sắc tím giữa một rừng bạt ngàn những màu đỏ cam nóng ấm, như thế chẳng phải cuốn hút lắm hay sao?

Hà Nội thời con trẻ của tôi là những bằng lăng tím khi vào hè, là những buổi trưa ngồi ngẩn ngơ dưới tán lá bàng, nhìn những cành phượng đung đưa theo gió, bên tai vẫn còn nghe tiếng thằng bạn: “Đánh đi mày.”

Cái tuổi bọn tôi hồi ấy, chưa có những Liên Minh Huyền Thoại hay Garena như bây giờ. Cũng có game online có điện tử, nhưng đối với một gia đình Hà Nội nhất quyết không cho con lấy một đồng tiêu vặt, thì game online đối với tôi nó là một thứ gì đó quá xa vời. Đổi lại, tôi và mấy thằng “đồng chí” lại hay giải trí với nhau bằng vài ba ván bài. Không phải là cái kiểu tú lơ khơ tiến lên tiến xuống, hay ba cây bốn phỏm, mà “bài” ở đây là Yu-Gi-Oh TCG, hay như cái cách gọi thân thương của đám trẻ con ngày ấy “bài Magic”.

Dù là gốc cây hay ghế đá, dù là trong lớp hay sân trường, đâu đâu cũng có thể trở thành “sân đấu” của đám nhóc chúng tôi được. Hồi còn nổi, thì cứ hễ giờ ra chơi hay giờ tan học, trên ghế đá hay mấy gốc bàng ở chính giữa sân trường kiểu gì cũng sẽ bắt gặp một đám những đứa nhóc bọn tôi túm tụm lại với nhau, hai thằng chơi, vài thằng xem, thế là râm ran cả một góc trường.

Thời còn học sinh, Hà Nội của tôi là những đám nhóc lao xao khắp sân trường như thế ấy.

giao thừa

Giao thừa, hay khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới tính theo Âm lịch của người Việt mình từ xưa tới nay, trong suốt hơn hai mươi năm đã là một khoảnh khắc thiêng liêng, đáng mong chờ, và rộn ràng trong tiếng cười nói, tiếng bố mẹ chúc nhau những điều tốt lành và chúc chị em mình những điều may mắn. Giọng của bố trong đêm giao thừa ấm áp và vang vọng khắp cả mấy tầng nhà.

Nhưng đó là câu chuyện của một đêm giao thừa ở Hà Nội.

Còn ở nước ngoài, giao thừa là một cảm giác trống rỗng mà tôi chưa từng biết tới. Bốn năm đi du học là bốn cái Tết tôi ở một mình, trốn học xem Gặp nhau cuối năm và đón một “giao thừa” gói gọn trong 15.6” của chiếc màn hình máy tính. Những lời chúc được tôi gửi tới từng người trong gia đình như cái cách chiếc điện thoại của bố được trao tay từng người trong nhà, từ mẹ tới chị, tới ông bà, tới các bác và tới cô chú anh chị em. Đơn giản, nhưng chân thành.

Chân thành, nhưng trống rỗng.

Mọi năm, giao thừa của đại gia đình tôi kéo dài suốt hằng mấy tiếng đồng hồ. Từ nhà này qua nhà khác, từ người này qua người khác, và chúng tôi sẽ cứ thế ngồi nói với nhau về những điều tốt lành trong năm mới, cùng nhau đi lễ chùa cầu bình an và tài lộc. Còn với tôi, trong mấy năm xa nhà, giao thừa chỉ vỏn vẹn trong một khoảnh khắc, rồi mọi thứ bỗng chốc trở lại nhịp sống bình thường. Không náo động, không dư âm, không có mảy may dù chỉ là một chút thay đổi.

Sự thay đổi chỉ diễn ra độc trong tâm khảm của bản thân tôi lúc ấy mà thôi.

Tôi là một người yêu Tết, yêu Tết từ tận sâu thẳm tâm hồn của mình. Tôi yêu việc tất bật chuẩn bị đón Tết, yêu cả việc dọn nhà dọn cửa, yêu việc đi dọc khắp các phố phường Hà Nội để chọn mua một cành đào, yêu việc dừng xe xem xét tỉ mẩn từng mầm lộc, nhụy hoa cho tới dáng đào để tìm một cành ưng ý. Tôi yêu Tết như cái cách tôi yêu Hà Nội nói riêng và Việt Nam nói chung. Tôi luôn tự hào rằng mình hơn biết bao người ngoài kia ở một lòng nồng nàn yêu nước.

Chỉ riêng vào những khoảnh khắc rất đặc biệt như thế này, tình yêu nước ấy lại quay trở lại ám ảnh tôi.

Bỗng dưng bạn tỉnh dậy vào một ngày nào đó, bâng khuâng nhận ra hôm nay là một ngày hoàn toàn bình thường, bạn vẫn phải đi làm, đi học trong khi ở tâm trí bạn lại đang ở cách xa hàng chục nghìn cây số, cố gắng đắm mình trong không khi xuân sum vầy bên gia đình. Bạn phải tự gồng mình lên để cân bằng giữa không khí Tết không có thực ấy với thực tại của cuộc sống trước mắt, và đâu đó ở lằn ranh giữa hai điều ấy, bạn vô thức cảm thấy thật trống trải, tự hỏi tại sao mình lại ở đây thay vì ở nhà, tự hỏi mình đang cố gắng vì điều gì, và cảm thấy muốn rũ bỏ hết tất cả, đi về nhà và nằm vắt vẻo trong phòng khách, ăn mứt dừa mứt bí và xem chương trình truyền hình đặc biệt nhân dịp Tết Nguyên Đán.

Và bạn ước gì, mình có thể thực sự quên đi thực tại trước mắt để chìm vào trong tất cả không gian ấy…

phàm nhân

ngày đông
gió lạnh
mưa giăng xám cả trời
kẻ phàm nhân
ngâm mình trong nỗi buồn cô liêu
trước hiên nhà là cây cỏ tiêu điều
tay đốt thuốc bập bùng lên ánh lửa

làn khói trắng tan vào lời than thở
tiếng thở dài hòa lẫn gió mùa đông
tụ nhủ rằng đường nào trải hoa hồng
mà chân chẳng phải dẫm những mũi gai

nhưng lạnh rồi,
nghĩ thôi là thấy ngại
một thân một mình nơi quê người đất khách
có những đêm mất ngủ suốt năm canh
chỉ mong có một vòng tay san sẻ

một tiếng cười, hay hơi thở thật khẽ
kéo phàm nhân khỏi ác mộng đêm đông
về thực tại với giai nhân má hồng
truyền hơi ấm cho nhau mùa lạnh giá

phàm nhân cười, nhớ bầu trời mùa hạ
ba năm rồi hắn chẳng còn nhìn thấy
giấc mơ kia tan như khói như mây
“kẻ như ta
nào dám mong mỏi
một mối tình…”

Thi thoảng một tiếng xe

Tuổi thơ tôi là một buổi trưa hè
Nghe tiếng bà nhè nhẹ bên cánh cửa
“Vào ngủ đi, kẻo lại hết buổi trưa”
Ông kéo cửa, chặn giọt nắng trước thềm.

Thuở còn bé chẳng biết đến học thêm
Cuối tuần đến chỉ có ông với bà
Và buổi trưa trốn ngủ ở hiên nhà
Nhìn gió lào, và thi thoảng một tiếng xe…

Một tiếng xe giữa buổi trưa hè
xé toạc đi bầu không gian yên ả
lao vụt qua, xe chạy trong hối hả
gói bụi gió mang vào trong thềm nhà.

Tuổi thơ tôi được ở với bà
Ngủ trưa dậy là quà chiều chờ sẵn
Khi chè, khi cháo, khi bánh mặn
Và thi thoảng lại một tiếng xe…

Người…

Mỗi độ Hà Nội đón thu về
Đồng bào ta dù gần hay xa xứ
Đều đổ về quảng trường lịch sử
Nơi năm xưa nước Việt khai sinh.

Cờ đỏ sao vàng sẵn bên mình
Lớp măng non xếp hàng đi thăm Bác
Vị Cha già suốt một đời gánh vác
Tự do Tổ Quốc Người đặt trên lưng.

Những kẻ đời sau ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hiểu sao thấu được hết những lo toan
Của một tấm chân tình lãnh tụ.

Nay Quốc Khánh, sau 51 mùa thu
Mạn phép dâng thơ tưởng nhớ Người
Cảm tạ Bác đã vất vả một đời
Vì độc lập và tự do dân tộc.

Gießen, ngày 02 tháng 09 năm 2020.

“Kẹo tây bố tao gửi về đấy!”

Hồi bé, tôi hay nghe bạn bè nói những câu đại loại vậy.

“Kẹo socola bố tao gửi từ nước ngoài về đấy!”

“Bánh kẹo nước ngoài đấy, ở đây chúng mày không mua được đâu!”

Hồi còn bé, như thế với tôi đã là ngầu, là xịn lắm rồi. Nhà tôi hồi ấy không đến nỗi nghèo, nhưng cũng không phải là trọc phú hay khá giả gì cả. Bố mẹ tôi công nhân, nên cũng chỉ gọi là dư dả một chút sắm cho chị em tôi cái quần cái áo, chứ những thứ xa xỉ như bánh kẹo ngoại, hay socola các thứ chúng tôi ít khi có. Thế nhưng, trớ trêu thay, tôi lại là một đứa thích ăn vặt và hảo ngọt. Dĩ nhiên là mẹ tôi không bao giờ chiều tôi những vòi vĩnh trẻ con đó cả, thế nên cứ nhìn thấy đứa bạn nào khoe bánh kẹo nước ngoài gửi về, là tôi ghen tị lắm.

Với tôi lúc ấy, tôi thấy là chúng nó khá giả, có điều kiện, và được nuông chiều hết mực.

Nhưng, tôi của những năm tháng trẻ con ấy, không nhìn thấy được những buổi họp phụ huynh chỉ có mẹ chúng nó đến dự, những bài tập về nhà chỉ có thể hỏi mẹ giải giúp, và cũng không để ý đến những câu chuyện chúng nó kể chỉ có mỗi hai nhân vật là “nó” và “mẹ nó”.

Mãi tới về sau này, tôi mới nhận ra, có thể bố chúng nó cũng chỉ là những thân phận khốn khổ, vắt kiệt sức lao động của mình nơi đất khách quê người, để cho nó ở nhà được ăn học, và thi thoảng được nhận vài ba gói kẹo ngoại như vậy.

Tôi sẽ chẳng để ý điều này đâu, nếu như tôi không du học, và đi làm thêm vào một ngày cận Tết Nguyên Đán, ở một nơi người ta còn chả biết Tết Nguyên Đán dịch ra tiếng nước họ như thế nào.

Chiều hôm ấy, tôi nghe các chú làm cùng gọi điện về cho vợ con ở nhà. Ừ thì, số là chủ của chúng tôi mới bay về Việt Nam để đón Tết, nên mọi người cũng tranh thủ gửi gắm ít quà, dù gì cũng là người nhà hay đồng hương nhau cả. Vẫn là câu chuyện bố con với nhau, như mọi ngày tôi thường nghe. Chỉ khác một chút, là các chú ai cũng hỏi mấy đứa nhỏ ở nhà một câu, xem liệu chúng nó có nhận được socola các chú gửi về hay chưa, có ăn thử chưa, có ngon không.

Tôi khi ấy mới nhớ ra câu chuyện ngày còn nhỏ, về những đứa trẻ con khoe có bố đi công tác nước ngoài, những đứa trẻ với câu chuyện về bố xoay quanh những hộp socola.

Có thể tôi đa cảm, hoặc cũng có thể do cái không khí đoàn viên bao trùm mỗi dịp Tết đến Xuân về, mà lúc ấy tôi bỗng cảm thấy thương cảm cho những đứa trẻ trước kia tôi từng quen, cho mấy đứa con các anh các chú làm cùng, ngày nào cũng mong ngóng tới giờ bố gọi về. Nếu là thời trước kia, có lẽ sẽ là mong ngóng những bức thư đôi ba tuần hay cả tháng mới về một lần.

Ngày còn là một đứa trẻ, tôi ghen tị với những đứa trẻ có bánh kẹo ở nước ngoài gửi về, còn giờ lớn lên, tôi thấy may mắn vì bố tôi không phải gửi về cho tôi những gói kẹo từ nước ngoài.

Design a site like this with WordPress.com
Get started